Tôi có vẻ ngoài được đánh giá là xinh đẹp, công việc ổn định thu nhập khá lại biết đối xử với mẹ chồng, hết mình với chồng thì tôi có điều gì sai sót hay sao? Vậy mà sau 2 năm chung sống, chồng tôi lại đòi đường ai nấy đi. Anh chê trọng trách người vợ, người con dâu tôi làm không tốt. Thời điểm đó tôi vẫn yêu chồng, yêu sự dịu dàng, ấm áp của anh chứ thực tế lương của anh còn không bằng một nửa lương của tôi.

Nghe lời chồng, tôi dẹp công việc qua bên, đi học lớp nữ công gia chánh, làm bánh, nấu ăn. Nhưng tôi không có năng khiếu trong mảng này, lại chưa đủ nỗ lực vì vốn dĩ tôi không thích nó. Tôi thà tăng ca nhiều giờ còn làm tốt hơn. Thế nên chồng tôi không hài lòng với điều đó rồi nhất quyết đòi ly hôn tôi bằng được.
Bị chồng bỏ, đó là sự khủng hoảng tâm lý đối với người phụ nữ vốn là hình mẫu lý tưởng trong mắt nhiều người như tôi. Tôi đã mặc cảm, tự ti và hoài nghi về chính mình. Theo tôi khi đó là nỗi sợ hãi về thất bại làm dâu. Nghĩ đến việc tái hôn là tôi lại chực trào nỗi sợ về quá khứ lặp lại, chỉ đành vùi mình vào công việc để vùi lấp đi.
Trong thời điểm tôi đang chới với giữa bến bờ sợ hãi như thế thì chồng cũ tôi lại tái hôn, và cô dâu mới của anh lại là người nằm mơ tôi cũng không thể ngờ. Trong lòng là một mớ cảm xúc hỗn độn, ngờ vực, giận dữ. Tôi quyết định đến dự đám cưới của chồng cũ với hy vọng có thể xua tan đi những nỗi niềm khó chịu mà bản thân đang trải qua.

Tôi nép vào một góc khuất của buổi tiệc, lặng nhìn cô dâu chú rể trên sân khấu. Đến lú cả hai đến chúc rượu khách mời, vừa đến bàn của tôi thì chồng cũ không giấu được sự ngạc nhiên và tia vui mừng chứ không hề sợ tôi đến gây chuyện. Anh ta bỗng ngỏ ý mời tôi ra góc khác nói chuyện.
“Em có tiền cho anh vay 50 triệu, anh dạo này kẹt quá, lại công việc này nọ cần lo. Mẹ thì đang trên giường bệnh cần tiền chữa, vợ anh đang mang thai mấy tháng nữa sinh con sẽ tốn kém nhiều, mà cô ấy thì không có đi làm em cũng biết rồi. Anh khó khăn quá em ạ…”. Anh ta mặt nhăn mày nhó khiến tôi không thể ngờ.
Hóa ra lâu này anh ta đã nhiều lần liên lạc nhưng bên này tôi đã chặn số, bạn bè tôi cũng ghét không thèm chuyển lời, đến nhà thì bị mẹ tôi đuổi đi. Vợ anh ta đang mang thai, vậy thì chắc là sau ly hôn tôi anh ta đã qua lại với cô giúp việc, hay lâu nay vốn đã như thế nhưng tôi không phát hiện ra?

Trong mắt anh ta tôi là cô gái không biết làm vợ, làm dâu, cho đến khi anh ta có được cô vợ chu toàn việc nhà, lo cơm nước, nội trợ rồi thì anh ta mới nhận ra tiền bạc là điều quan trọng. Liếc nhìn chồng cũ một cái rồi tôi cười khẩy và bỏ đi luôn để lại cho anh ta một câu: “Xin lỗi, tôi không có ý định giúp đỡ người đã ruồng bỏ tôi đi”.
Trở về lại góc tối căn nhà chỉ có mình tôi, song tôi lại nhẹ nhàng, thoải mái đến lạ. Mọi khó chịu, khúc mắc lâu nay của tôi đã được xóa bỏ. Tôi nhận ra lỗi không phải do phụ nữ mình không làm tròn trách nhiệm mà đơn giản là chúng ta và người đó không phải dành cho nhau. Người đó không nhận ra điểm tốt của ta không có nghĩa là ta kém cỏi, xấu xí và bất tài. Suy cho cùng thông minh, xinh đẹp cũng không bằng may mắn. Chúc cho chị em chúng mình sẽ may mắn tìm được bến đỗ bình yên.